

Nguyễn Hàn Chung
Không ăn ở bạc sao là con người…
(Đỗ Trung Quân )
Khi mẹ tôi mang con chó già, bịnh tật ra quán thịt cầy ngã ba ông tạ để hoá kiếp cho nó. Vài tháng sau đi qua , nó chạy ra vẫy đuôi mừng đón chủ cũ. Thì ra nó khôn tới nỗi họ không giết nó, chữa lành và nuối nấng.
Mẹ tôi thở dài “xấu hổ quá ! đã mang nó ra lò sát sinh, nó vẫn không oán thù mình…nó vẫn ra mừng mình ,con người hoá ra ăn ở bạc !
“Bây giờ, tôi đã già để hiểu chữ “bạc“ của con người.
Hiểu và cười
Nhâncái stt của anh Quân tôi post một bài thơ cũ
“Mộ chó mộ chồng ” để thấy con người khi đã vô ơn bội bạc thì không bằng con chó .
Nguyễn Hàn Chung
Mộ chó và mộ chồng

Cắm nén hương lên mộ chó
và không thèm ngó mộ chồng
ngạc nhiên tôi xỏ miệng
hỏi cô gái trả lời như không
Chồng em sinh thời chỉ biết
rủ rê bạn nhậu tối ngày
để một mình em gian khổ
nuôi lớn một bầy thơ ngây
Em phải đi buôn đi bán
hắn nhà làm thịt con vàng
em về gặp lũ mê sảng
đang ngồi rau ráu nhai xương
Em mót em lượm từng khúc
về chôn nơi nghĩa trang này
anh ơi cái con vàng ấy
chưa làm em buồn một giây
Giữa một cái tên phá hại
giữa một cái tên ăn tàn
và loài bốn chân trung nghĩa
bên nào tặng hoa đáng hơn
Ông ta là nhà văn đấy
suốt đời chỉ biết lòn trôn
so ra đâu bằng con chó
làm chi mà có linh hồn
Cô gái nói như xáng mẻ
lòng tôi như bị kim đâm
may thiệt cô ấy không biế
ttrước đây tôi cũng ăn càn
May nhất cô không hề thấy
tôi lòi cái thẻ nhà văn
16/10/16