
Trần Mạnh Hảo tại rừng Phước Long
NẾU CHẾT RỒI …

Nếu chết rồi…lại được sinh ra
Cho con về bên mẹ
Dưới ngôi nhà như lợp bằng khói
Đêm vỡ ra bởi tiếng khóc nhỏ nhoi
Con chào mùi rơm rạ
Con chào mùi sữa hoi
Ngọn lửa còm cõi quá
Chui lên từ mùa đông
Da thịt con mẹ ạ
Như còn gởi ngoài đồng
Trong từng con tôm con tép
Trong từng tiếng súng tiếng gươm
Là con vẫn là con đấy
Là giọt máu trên tay mẹ chảy
Mẹ ngồi ôm con
Rạ rơm nằm ôm mẹ

Nhưng mẹ ơi
Nếu mẹ không sống lại
Con sẽ chẳng được sinh ra lần thứ hai
Vì mẹ là duy nhất
Nhưng con sẽ được sinh ra hoài hoài
Vì mẹ đã thành mặt đất
Nếu chết rồi lại được sinh ra
Cho tôi gục đầu vào ngực em
Với tất cả tuổi đời đói rét
Tôi được trút sang em
Mọi gánh nặng và mỏi mệt

Để em truyền sang tôi
Sự sống đến muôn đời
Nhưng em ạ
Dẫu có phải là cái chết
Xin em cứ cho tôi
Vì mẹ tôi đã sống lại rồi
Trong hình hài em tinh khôi
Nếu chết rồi lại được sinh ra
Cho tôi về bên đồng đội
Suốt dọc cánh rừng già
Những người lính ngã xuống còn đói
Đêm nằm mơ thấy sắn khoai
Thức dậy toàn đá núi
Ngọn lửa cháy trong hầm

Khát một người con gái
Xin lửa đừng tủi thân
Những người lính đi rồi không trở lại
Lửa tắt dần
Củi cũng không còn nữa
Chỉ còn tiếng nổ
Chỉ còn lặng im
Chỉ còn chim gõ kiến
Gõ rừng sâu kiếm tìm
Tây Ninh
1983 Trần Mạnh Hảo