

Nguyễn Lãm Thắng
ĐÊM CUỐI PLEIKU

Bàn tay cố níu thêm lần nhớ
Gió đã ngừng rung, đêm tiễn đưa
Môi lạnh, vai chùng, tim hối hả
Hai lòng, một bóng, lá tuôn mưa
Phố cao hơn núi, sao trời thấp
Đây chút hồn đau mấy dặm dài
Nhân thế chỉ mình ta, có phải?
Mà khuya trắng xóa một màu mây

Vài ba tiếng nữa ta từ giã
Đây, lúc trời khuya đang ngủ say
Trong đáy sương mờ bao uất lạnh
Đôi dòng lệ sót chết đêm nay
Rượu nóng có hong sầu tiễn biệt?
Ta ngồi như đá lạnh nghìn năm
Đèn vàng ai mới khêu lên đó?
Rọi gót âm hồn trong mắt câm

Rồi sẽ chia tay bao ngả phố
Những đồi, những dốc, những thân quen
Bao nhiêu góc quán ta dừng bước
Mai mốt xa xôi có lụy phiền?
Pleiku hỡi! đời tan hợp
Mà hợp tan gì cũng biệt ly
Ta nhớ Biển Hồ xanh như mắt
Của người em gái của tình si

Đã sắp sửa rồi, trời sắp sáng
Hàng cây thao thức, lá run mềm
Ta nghe chuông đổ rền trên tháp
Lạnh ngắt một hồi, nát cả tim
Ừ, chỉ là tro, là cát bụi
Quanh ta bao bóng quế hồn ma
Về đây ta nói lời tương biệt
Riêng cố hương, chung nỗi nhớ nhà.

Khuya 29 – rạng sáng 30.7.2020