

Hồ Chí Bửu
CHỜ NGƯỜI VỀ TỪ CALI.

.Được gì chưa – Sau bốn mươi năm xa xứ ?
Đã bao mùa đếm tuyết trắng rơi nhanh ?
Chắc chỉ có một trái tim nhức nhối
Một nỗi buồn khép kín vây quanh !
Người trở lại. Ta nhìn nhau, chắc lạ ?
Khi tâm hồn rơi mãi ở phương xa
Người trở lại. Ta chưa là gỗ đá,
Mà sao lòng quên mất một mùi hoa.

Ở phương đó đâu có chùa rêu mái ngói
Đâu có cây đa lả ngọn bên đình
Chỉ có những building cao vòi vọi
Đêm độc hành người đếm gót phiêu linh
Bốn mươi năm, chắc người già hơn tuổi
Những đắng, cay, chua, ngọt cuộc đời
Như dòng thác muôn đời rượt đuổi
Không thể dừng, chỉ một điểm rơi..

Ta vẫn sống bằng trái tim bé nhỏ
Nhưng có quê hương- Có góc riêng mình
Có những cái không giá nào mua được
Là khoảng trời yên lặng chẳng đao binh
Người nghĩ gì – Bốn mươi năm xa xứ ?
Đã se lòng thương nhớ quê hương ?
Ở đâu đó, có một người không khóc
Lệ đâu còn nên nhớ để mà thương

Ta chờ đợi – Người trở về sống lại
Những dấu yêu đánh mất lâu rồi
Hãy gõ cửa – Để rồi được mở
Về làm người – Đơn-giản-vậy-thôi…