MỐI HẬN BAO GIỜ GIẢI?
– Huệ Thu –
Có những mẹ già thư nhận được
Tưởng như mình cũng ở trong tù
Trời ơi ! Mối hận bao giờ giải
Lá đã vàng thu, mấy độ thu
Nỗi nhớ tưởng như là bất tận
Cuối năm lịch bóc, mấy tờ rơi
Chín năm ! Biển cạn non mòn mỏi
Như một cơn giông lá thổi bay .
Chín năm đầy ải cùng Nam Bắc
Đâu cũng cùng chung một giống nòi
Phút chốc bỗng thành hai kẻ lạ
Thời gian còn có những ngày mai
Bốn mươi tuổi lẻ mòn cơm áo
Giấc ngủ vùi đầu khóc mỗi đêm
Đối bóng mỗi đêm con tự hỏi
Thơ ơi ! Tâm sự xót xa niềm
Ngày mai trăng lại cài bên cổng
Luống cải sau vườn lại nở hoa
Chùm khế năm xưa chưa kịp hái
Người về cây cỏ trổ xương da
Người về như một niềm vui lớn
Thành bại thăng trầm tất cả qua
Tất cả coi như là mộng mị,
Kẻ mê giờ đã tỉnh ra chưa ?
Người có từng đêm nghe gió lạnh
Cô đơn còn thấm chút ân tình
Cha già chống gậy nhìn vô định
Người vợ quay đầu bỗng nín thinh
Người chưa về được như mây trắng
Trước cổng hoa đào mấy độ thay
Mà tiếng thời gian xua bóng tối
Áo con năm mới mẹ vừa may
Vợ người còm cõi trong tin tưởng
Như cánh chim trời buổi thiếu niên
Chim vẫn bay trong mưa bão đó
Vẫn bay, vạn sự cũng do Thiên !
Có trời mà cũng ta trong đó
Có vạn câu thơ, vạn tấm lòng
Thôi lấy đau thương khoanh tuổi trẻ
Vườn cà lối xóm lại đâm bông
***
Tết này người ví trên Yên Bái
Đứng hái trà nghe ngọn gió Thu
Nếu chợt mang mang nghe Tết đến
Chắc rằng thân thuộc chẳng thờ ơ
Chắc rằng bước trẻ chưa hề mỏi
Còn nhớ trong hồn, máu giữa tim
Chúng muốn vùi người trong xó núi
Núi sông không thể lạnh lùng im
Cuối năm, trong trại tù lao cải
Nhân loại hình như đã bỏ xa
Nhân loại tưng bừng trong nỗi nhớ
Mẹ vẫn từng đêm nước mắt sa
Mùa Xuân đang đến tưởng như không
Em nhỏ năm xưa má đã hồng
Cỏ biếc bên đồi xanh lớp lớp
Nước nguồn càng chảy nước càng trong
Có thơ người gọi mùa Xuân Tết
Từng nhịp thời gian bước nặng nề
Hoa cỏ tưởng như đang tiếp máu
Con bò, con nghé thả trên đê
Quê hương còn đó làm sao mất
Dù chịu bao nhiêu nỗi nhục nhằn
Người vẫn là người thơ thuở ấy
Chiến y khoác vội cứu quê hương
Đường rộng kẻ xưa vững bước đi
Cỏ hoa vẫn cứ gọi Xuân về
Soi gương nếu giảm phần nhan sắc
Hai chữ vô thường chẳng ủ ê
Câu chuyện quê nhà chẳng thể quên
Quê ta sông nước rộng đôi miền
Niềm Nam nắng đổ trên hàng dậu
Gió Bắc từng cơn lại nổi lên
Người nhớ dễ ai quên được nhỉ
Càng xa, càng nhớ lại càng thương
Đêm qua có kẻ ra vườn hái
Ướp mãi trong lòng đóa ngọc lan .
Nỗi buồn như thể là dạ vị
Thương nhớ năm năm cũng võ vàng
Mái tóc của thời con gái cũ
Bây giờ khôn lớn giữa quê hương
Người chưa về được, nàng còn đợi
Hoa lá còn chờ trổ lộc xuân
Chẳng cứ người đi trong gió cát
Xa nhau là vẫn đủ trầm luân
***
Cha chưa về được, con còn đợi
Còn mấy mươi năm nữa tuổi thơ
Thơ viết cho con, con vẫn giũ
Cha giờ dù đã tóc râu phờ
Cha đi, nhà vắng đành là vậy
Thời chiến chinh không đợi cũng chờ
Trứng cá mấy lần rơi trước cửa
Vài năm tuổi nhỏ hết ngu ngơ
Con sáo lại càng lên tiếng hót
Sân sau, ngõ trước chẳng cầm tìm
Cha ơi ! Con sáo như con vậy
Vẫn hót giữa mùa Xuân nhá nhem !
Chín năm đâu phải là vô tận
Cha vững niềm tin chớ có lo
Con sáo gặp Xuân là hót mãi
Hót vì những nỗi nhớ vu vơ
Con bỏ học đường nhưng vẫn học
Những câu sách mới ẩm mùi thiu !
Con cùng bạn cũ, cùng nhau học
Để được làm người cất tiếng kêu
Cất tiếng kêu rằng có chúng con
Trực phiên đã sẵn tại sao buồn
Lớp cha trót ngã, con thay chỗ
Nào việc làm đâu phải tiếc thương
Vâng lời cha dạy con làm lại
Nhà triệu muôn gian giữa cuộc đời
Đỗ Phủ ngày xưa mơ cảnh đó
Chúng con thực hiện, thật kỳ khôi !
Cha vui lên để mừng con lớn
Để giữa cha con một nỗi niềm
Để chánh diều thơ tung cuối xóm
Đất trời bỗng thấy sạch lâng lâng
Xa cha, con nhớ lời cha dạy
Sống thế nào cho kịp tuổi thơ
Tuổi trẻ trong đời đầy biến loạn
Vẫn còn ngan ngát những cơn mơ
Con chuồn chuồn đỏ bao năm trước
Một mảnh trăng tròn trước cổng cao
Ta lại học theo người thuở trước
Quê Hương vá lại những niềm đau
Tất cả ngày đêm từng vẫn đợi
Người về sẽ có lúc về thôi
Người về xác pháo hồng sân trước
Như những ngày nào Tết vẫn vui.
