CHU TRẦM NGUYÊN MINH
Khi đêm xuống dưới chân Trường Sơn
12 giờ nằm trong rừng
Cắn nỗi buồn vỡ vụn
Ôi khuôn mặt nào
Cho ta nhớ nhung thèm khát
Được hôn, được khóc, được mến thương
Như được đổ máu và thao thức
Sự chờ đợi mọc cánh căm thù
Trong lòng ta
Trong tim ta
Đã thành dã thú
12 giờ nằm trong rừng
Dế ca và cây cỏ khóc mướt
Ôi địa đàng nào ta đến
Cõi phúc nào ta mang
Trong hiện tại khốn nạn
Cùng máu và nước mắt
Anh em mình chia nhau
Niềm đắng cay oằn trái
12 giờ nằm trong rừng
Lúc ở thành phố và building cao
Lũ mọi đỏ ồn ào
Lũ quạ đen quạt cánh
Cùng tiếng khóc ngọt ngào
Suốt thân thể ta
Thôi đã xa thời vàng son tuổi ngọc
Ôi đã xa mịt mù
Cùng những ước mơ
12 giờ nằm trong rừng
Chẳng còn ai nghĩ đến tương lai
Ngoài những mơ ước tầm thường
Như được uống caphe
Như được ngủ được thở
Như được nhớ em
Những thứ đó thật không cùng trên da thịt
Trên chân tay mặt mũi
Trên phận người mệt mỏi
Đang quay vòng vô vọng
12 giờ nằm trong rừng
Khi sương rơi khi núi buồn
Khi súng nổ khi lửa đỏ
Khi cuộc đã mở cửa phẩn nộ
Khi ôm mìn chảy máu
Khi đứng trong hố cá nhân
Khi nằm dưới giao thông hào
Khi hân hoan đau khổ
Khi ghì trái tim
Khi chảy nước mắt
Là lúc nhớ em
12 giờ nằm trong rừng
Ôi trường sơn yêu dấu
Xin ghi giùm ta nhớ giùm ta
Xin đưa tay thề
Xin làm nhân chứng
Lịch sử bi thương này
12 giờ nằm trong rừng
Ôi sương đêm và thép súng
Chẳng ai nhìn thấy mặt mình ./
Chu Trầm Nguyên Minh
THƠ NHẠC
LỜI TÌNH BUỒN
Thơ : Chu Trầm Nguyên Minh
Nhạc : Vũ Thành An
Anh đi rồi còn ai vuốt tóc
Lời tình thơm sách vở học trò
Đêm xuống rồi em buồn không hở
Trời xa mù tầm tay với âu lo
Anh đi rồi còn ai đưa đón
Áo em bay khuất mất thiên đường
Tuổi hai mươi vòng tay chờ đợi
Ngôn ngữ nào anh nói hết yêu thương
Anh đi rồi còn ai chiêm ngưỡng
Cổ em cao tay mười ngón thiên thần
Tóc em xanh trùng dương sóng lượn
Anh chợt buồn đứng ngóng bâng khuâng
Anh đi rồi còn ai tình tự
Đêm đầy trời ru tiếng nhớ bơ vơ
Phúc yêu em dấu lần quá khứ
Nụ hôn đầu rụng xuống hư vô.