Tác giả Nguyễn Bắc Sơn (Phan Thiết)
CHUYỆN HAI BỐ CON TÔI
Cái ngu đần của kẻ thông minh Là Cái đó chính là Cái đó Bố qua đời đúng năm năm Tôi viết bài thơ này Để tâm sự cùng một người khuất núi Thuở sinh tiền Ông rất thương tôi Và tôi rất thương ông Nhưng hai chúng tôi Đúng là hai người đàn ông có bề ngoài lãnh đạm Bố tôi ước mơ làm cho loài người sung sướng Và thế là ông từ tuổi thanh xuân Cùng bạn bè đi làm cách mạng Ông làm cách mạng chừng nào Thì loài người càng thêm sặc máu Tôi ước mơ cõi đời tốt đẹp Và thế là tôi làm thơ ca tụng loài người Tôi càng ca tụng chừng nào Thì loài người càng xấu xa chừng nấy Bi kịch của bố con tôi Là bi kịch của hai thằng tây đen Cùng đi kiếm con mèo đen Trong đêm đen mù mịt Các vị thánh hiền thời xưa Bảo thế giới loài người Giống như chiếc đuôi cong Của loài chó Chúng ta là những đứa trẻ con Chổng khu vuốt chiếc đuôi này cho thẳng Vuốt cho thẳng rồi Thả tay ra là nó cong trở lại Nếu mỗi chúng ta có làm điều gì tốt đẹp Chẳng qua là để phát huy một tấm lòng son Còn trái đất cứ ngày đêm sáng tối Thịnh đã rồi suy Suy rồi lại thịnh Bố ơi bố đã ra về Con ở lại làm thơ và chữa bệnh Chúng ta đến nơi này để phát huy một tấm lòng son Thành hay bại chỉ là chuyện vặt.
|